Saturday, November 11, 2017

WO's Recommended - Những cuốn sách mình thích nhất

1. Compound Effect - Darren Hardy 

Cuốn sách này được người bạn tặng khá lâu, trong một lần tình cờ dọn tủ sách, mình có thử mang ra và đọc lại lần nữa. Có thể nói, cảm xúc mình vẫn dạt dào khi được đọc lại những dòng chữ động viên, pha chút hài hước của Darren Hardy. Đơn giản là bằng làm những hành động tích cực rât nhỏ trong thói quen hằng ngày, trong 25 tháng, bạn sẽ hoàn toàn thay đổi cuộc sống của mình.

Đoạn làm mình tin vào tương lai nhất là khi Darren lái xe đến một khu dân cư giàu có nhất Bắc San Francisco, kiếm một nhà hàng với hy vọng làm quen được với những gương mặt giàu có nhất khu vực đó. Hoạt động này nhằm mục đích kiếm thêm những mốt quan hệ chất lượng mà Darren muốn làm ít nhất vài ngày trong tuần. Cuối cùng, ông không gặp ai hết nhưng, tình cờ đi ngang một chiếc ghế dài, có view nhìn ra một bờ biển rộng, đối diện là một khu nhà triệu đô nằm sừng sững trên đồi núi, nhìn thẳng ra cầu Golden Gate. Trong đó, có một căn nhà xanh dương đã thu hút ông, và nghĩ rằng sẽ thật tuyệt vời nếu bản thân có thể sống trong đó, Darren ra về với động lực rất lớn để tiếp tục làm việc. Vài năm sau, trong một lần tình cờ thấy bảng thông báo nhà bán, ông chỉ muốn xem thử căn nhà đó thôi, và ngạc nhiên là căn nhà đó chính là căn nhà màu xanh nằm trên sườn núi năm nào, và chi tiết của nó là chính xác những gì mà Darren muốn. Ông kí hợp đồng mua nhà trong cùng ngày đó và vẫn chưa thể tin bản thân đã mua nó, giống như đang trong giấc mơ. 

Mình cảm thấy Compound Effect là một hướng dẫn chi tiết những gì cần làm để có thế áp dụng định luật Hấp Dẫn một cách hiệu quả và nhanh chóng nhất! Không biết Darren có nhận ra là chính mình đang viết về Định Luật này không, nhưng khi có niềm tin mãnh liệt với một gì đó và chính bản thân cố gắng làm tất cả những gì tốt nhất cho bản thân để có thể đạt được điều đó, miêu tả chính xác về định luật này rồi. Bạn cũng có thể nghe Darren Hardy nói về The Compound Effect trên youtube, và mỗi lần bị Toán hành mình thường nghe để tự khích lệ bản thân học chăm hơn. 


2. Tất tần tật những cuốn sách của Dương Thuỵ 

Mình đã mua trọn bộ tất cả những cuốn sách của Dương Thuỵ, cho dù có vài lần ngại ngùng khi đọc những đoạn hơi sến và cường điệu, Dương Thuỵ luôn làm mình tin vào tình yêu chân thật cho dù hoàn cảnh có ra sao đi nữa. Giọng điệu dễ thương, lém lỉnh, rất khó chịu và hơi nhõng nhẽo, mình tìm thấy bản thân trong hầu hết những câu chuyện của chị và lại thấy yêu đời hơn, vì nhân vật nào cũng có kết thúc tốt đẹp hết - không bị ế :)). 
Cuốn mà mình thích nhất có lẽ là Chờ Em Đến San Francisco, về một người phụ nữ dược sĩ thành đạt tên An nhưng vẫn còn đơn chiếc ở độ tuổi 40, có lẽ vì mang trong mình tình yêu đầu đời - Bình, người mà đã cô đã mất liên lạc hơn 20 năm, nên chẳng đi đến với ai được. Rồi hai người lại tìm được nhau, nhận ra được là tình cảm chưa hề phai nhạt, nhưng lại xuất hiện thêm một người đàn ông theo mình đánh giá là còn hơn nhân vật tình đầu rất nhiều. Mình nghĩ ai lớn rồi cũng hiểu, cho dù biết chính xác là ai hơn ai điều gì, và trong tích tắc nghĩ rằng đó chính là sự lựa chọn tốt hơn. Nhưng tình cảm, cảm xúc vẫn là điều nói lên rõ nét nhất đâu mới là người bản thân thực sự yêu thương. Ở bên một người mà mình hoàn toàn dành hết tình cảm, chắc đâu còn cảm giác nào tuyệt vời hơn. Mình hài lòng với kết thúc rằng Bé An trong xóm vẫn chọn cưới anh Bình bảnh cho dù 20 năm xa cách, và sẵn sàng bỏ tất cả để đi theo ảnh cho dù phải đi làm nail :). Ui dễ thương quá! 


3.  Cà Phê cùng Tony 

Nếu có một điều ước, mình mong chồng mình cũng hài hước, hay móc méo người khác giống Dượng Tony, chắc gia đình suốt ngày chỉ có cười ra nước mắt haha. Nhân vật này luôn làm mình hoài nghi về những chi tiết ảo tưởng về bản thân nhưng rất vui, mình nhận ra rằng cái cần được tôn vinh ở đây chính là những bài học mà Tony Buổi Sáng hay Dượng Tony đã dạy cho giới trẻ Việt Nam thay vì tập trung với những chi tiết khác. Cuốn sách này tuy rất chọc gậy bánh xe nhưng dễ đi vào lòng người, mình cười từ tủm tỉm tới bò lết ra giường mỗi lần đọc, và chưa bao giờ có thể bỏ xuống khi chưa đọc xong. 
Những mẩu truyện ngắn nói về cuộc đời, quá trình khởi nghiệp hãng phân Phượng Tím cũng như quá trình đi học ở Harvard, mình cảm thấy tự tin hơn vì người Việt cũng giỏi như ai ai, chẳng sợ chủng tộc nào. Chắc mình phải trích lại đoạn mà mình thích nhất trong bài "Bệnh Cocky"  

"Sau này qua Mỹ học, mấy trường như Yale hay MIT, hay Stanford không thèm đăng ký, sợ thầy cô ở đó hẻm đủ trình dộ. Bèn phải ở West Point hay Há Vợt, cho được, WP thì giá quá nó hẻm nhận nên bèn học HV... Tụi nó nói với nhau, nghe nói đến từ Việt Nam, định khinh nó mà đã bị nó khinh trước rồi. Bọn châu Á giàu có như Nhật, Hàn, Đài, Sing ôm nhau khoc như mưa, vì bị Tony coi thường...Mấy đứa Tây bên kia nghe vậy bèn bu tới, nói vậy tao là Tây nè, tụi tao thuộc chủng “Ăng Lô Xác Xong” nè, chơi đi. Cái mình cũng trề môi, nhún vai, nói suy nghĩ lại rồi, giờ chủng nào cũng hẻm chơi, hẻm thích chơi với người nữa. Tụi nó có hỏi thì trả lời yes no qua loa chứ hẻm thèm hỏi lại. Còn đi hội nghị quốc tế ở Pháp, có đứa tới bắt tay đưa name card, mình từ chối bắt tay, chỉ hỏi là mày có công trình khoa hạc quốc tế nào vừa công bố hem, nếu có thì nói chuyện tiếp. Cái tụi nó nhụt liền, lảng đi. Mấy giáo sư tiến sĩ viện sĩ hàn lâm khác lao đến rầm rập, nói tui có nè, tui có nè, cho tao chơi với.

Cái mình nói, ok let’s show me, đưa tao coi. Sau khi xác nhận xong là bằng cấp thật, công trình thật không phải đạo văn hay mua bằng, Tony lập tức bấm nút Chơi (Play). Trong lúc đang play, thấy tụi nó phơ quá phơ ( phê quá phê), Tony bèn hỏi

Tony: Sao tao khùng thấy bà cố luôn mà tụi mày say mê vại?

Đồng thanh: Vì mày mắc bệnh cocky mà lại easy to love ( dễ thương) và easy to look ( dễ coi). Trên đời này chỉ có một. It’s you, Tony.

Tony: Ồ Dé…

P/S: Các bạn có thể bắt chước Tony. Đi quốc tế cứ hiên ngang. Mình đẹp đẽ giỏi giang, đàng hoàng tử tế, có ăn có học, nhân cách cao vời mắc mớ gì phải sợ tụi nó. Nó mà có nghe nói mình từ Việt Nam đến mà khinh bỉ, thì mình khinh phủ đầu liền." 

Nếu không thể mua sách bạn có thể click link sau để xem hết bài http://blogtonybuoisang.blogspot.com/2014/07/benh-cocky.htmlVới những bài học khác, Dượng còn dạy về những tính cách thành người khác, đã lâu rồi bản thân mình cũng quên trao dồi. Nếu muốn là một người tốt hơn. Cà Phê Cùng Tony luôn là nơi khai sáng cho mình.

Cho dù đã đọc rất nhiều những cuốn sách, mình vẫn chưa bao giờ chán khi đọc lại những cuốn sách này. Cuộc sống đôi khi éo le nhưng mà vẫn đẹp sao nhờ họ, hãy tin vào bản thân và trở thành người tốt, rồi mọi chuyện sẽ như mong muốn thôi.

Thank you for reading,
Love. 

Monday, August 28, 2017

Du Học Mỹ: Hướng dẫn chăm sóc xe hơi cơ bản cho con gái

Học tập, làm việc và sinh sống ở Mỹ bạn phải mua xe để có thể thuận lợi hơn trong việc di chuyển. Bởi vì hệ thống giao thông của Mỹ, cụ thể là chỗ mình ở, Orange County siêu chậm trễ và bất thuận tiện. Thứ hai nữa là mình không cảm thấy an toàn khi đi bộ ở ngoài đường cho lắm, vì ở Mỹ đủ loại thành phần từ khắp nơi trên thế giới. Dĩ nhiên không thể nào nghĩ mọi người đều tốt đúng không? Thường mình không thích nói tiêu cực vậy đâu nhưng lo lắng cũng là cách não bộ đề phòng những nguy hiểm xung quanh và tự vệ. Cho nên mình xin ba mẹ một chiếc xe để đi lại. May mắn là mình mua được em bé mơ ước của mình, và lúc nào mình đi về nhà cũng ôm vô lăng 1 cái, cảm ơn đã bảo vệ mình và cảm ơn là em bé lúc nào cũng khỏe mạnh haha (xe Đức sửa chữa hem rẻ huhu).

Thế nên mình quyết định là nên chia sẻ kinh nghiệm của mình về việc bảo quản xe cơ bản. Là một đứa con gái có ba chăm xe từ nhỏ đến lớn, xe có bị gì mình toàn nhõng nhẽo với ba 1 xíu là xe sẽ lành lại hihi. Nhưng điều đó không hề tốt tí nào hết! Không có ba mình lơ là xe cộ lắm, nhưng mà nhiều cái bên đây hở ra là tốn tiền à hoặc thậm chí đơn giản như việc bơm bánh xe, không ai làm dịch vụ cho như VN vô có người bơm bánh trả 20k là đi đâu. Nên có những việc đơn giản mình đang sắp chia sẻ ở dưới, con gái như mình phải tự làm được để không phải phụ thuộc vào ai và quan trọng là đỡ tốn tiền

Wednesday, April 19, 2017

Du học Mỹ: Thi bằng lái xe ở California


Hello! Mình vừa được DMV (Department of Motor Vehicles - tạm dịch Bộ Giao Thông cho dễ hiểu) gửi bằng lái mới tinh về, công cuộc đi thi bằng lái đi tới đi lui cũng đã xong, thở phào nhẹ nhõm hehe. Thi bằng lái bên Mỹ dù đơn giản nhưng đối với mình thì cũng khá bối rối, vì nào giờ không biết đi làm giấy tờ bên đây thế nào. Thế nên mình hy vọng nếu chia sẻ kinh nghiệm với mọi người, đặc biệt là với các bạn nữ đi du học bên đây, để mọi việc trơn tru hơn :D.


Friday, February 10, 2017

Ha Noi, Vietnam | Highlights - The photogenic Capital

I've told you how I felt Hanoi was another version of Paris, and it just was. Anywhere gave me the sensation of being in a European city and I loved it so much. I must appreciate my friend who forced me to take a ridiculous amount of photos, I was so embarrassed because of people walking pass by hehe. But it's all ok, I was thankful she made me do it :P. I would regret not taking photos here at the most photogenic city in Vietnam, oh well, after Hoi An (and you can read my posts about Hoi An HERE :).

The most amazing spot my friend showed me was a small alley that has tiny bookstores. They were located deep down and I was scared walking in. But the effort was totally worth it.

Sunday, January 29, 2017

Monaco | Glamour and Poker

Cũng trong chuyến đi Châu Âu năm 2014, mình may mắn có cơ hội đến thăm thành phố hào nhoáng, sanh chảnh và giàu có bật nhất thế giới, Monaco.

Thành phố này nhỏ đến mức chỉ cần 45 phút đi bằng xe buýt là đã đi hết được 1 vòng thành phố, dĩ nhiên là tính luôn thời gian dừng lại để đón thêm khách và cho khách xuống từng trạm. Tuy vậy, là đất nước nhỏ thứ hai thế giới nhưng Monaco là một trong những cường quốc với GDP cao thứ hai thế giới (đều hạng ghê), nền kinh tế chủ yếu đến từ những sòng bài tráng lệ bật nhất châu Âu cũng như trên Trái Đất. Đây cũng là thiên đường cho những triệu phú và tỉ phú vì Monaco không đánh thuế thu nhập cá nhân và thuế thừa kế nên họ qua đây sống rất nhiều, minh chứng cho điều này là những ngôi nhà siêu đẹp nằm trên đồi hướng xuống cảng đầy những chiếc du thuyền to nhỏ. Mua sắm hàng hiệu ở đây cũng siêu lý tưởng vì Monaco cũng không đánh thuế hàng hoá luôn và thương hiệu luxury nào cũng có. 

Nền kinh tế chính của Monaco là sòng bài và du lịch. Khách du lịch đến đây rất nhiều và thường là vô sòng bài để trải nghiệm 1 lần, amateur thì chơi máy kéo tay, còn rành rọt thì chơi poker hay jack black. Còn không thì ngồi quán cafe ngay Monte Carlo, ăn kem và nhìn ngắm những chiếc siêu xe đủ loại đi ra đi vô, đủ để cảm nhận được cuộc sống ăn chơi thoải mái của giới nhà giàu ở Monaco. 

Gia đình mình bắt chuyến tàu khoảng 1 tiếng từ Nice để đi đến Monaco, nhìn ngắm một chút và vào một con đường dốc và có nhiều nhà hàng hai bên. Ai cũng đói bụng nên kiếm quán ăn để lấy sức tham quan. 


Chuyến xe buýt số 1 chạy vòng quanh cả thành phố trong 45' đây. Nhà mình quyết định sẽ đi 1 vòng trước khi lên đỉnh núi và tham quan cung điện hoàng gia cùng với nhà thờ Saint Nicholas Cathedral, nơi mà diễn viên huyền thoại Grace Kelly kết hôn với hoàng tử Rainer, cũng là nơi bà yên nghỉ. 

Do mệt nên đi xe mình ngủ gật, ngắm được thành phố một tí là mình ngủm, đến trạm cuối ở trên đỉnh núi mới tỉnh dậy đi xuống, xe buýt mà chạy êm như quỷ :)). 
Trên đồi này được gọi là Monaco-Ville, dịch ra là ngôi làng Monaco, mình nghĩ quần thể này là kiến trúc đã được xây dựng từ xưa, khác với kiến trúc hiện đại ở phía dưới cảng thành phố. Đẹp mê ly luôn! 


Mình đi vòng ra nhà thờ Saint Nicholas Cathedral trước để tham quan. Nhà thờ khá nhỏ so với những công trình đồ sộ ở Ý và Pháp, nhưng rất ấm cúng và đẹp, mình có chụp bên trong nhưng do rất tối, vẻ đẹp của nhà thờ cũng không thể hiện qua ảnh được nên mình cũng không có tấm nào tự chụp. Mình cũng cố gắng google hình nhưng ko thể kiếm được bức ảnh đẹp, chỉ có cách là chính bạn tự tận mắt thấy thôi :).

Đối diện với Saint Nicholas Cathedral là ban công nhìn xuống Port de Fontvieille, một cảng nhỏ hơn của Monaco. Phong cảnh thì khỏi phải nói là đẹp ơi là đẹp!
Port de Fontvieille

Port de Fontvieille

Port de Fontvieille
Sau khi tham quan cảng và nhà thờ, mình quẹo vào con đường nhỏ kế bên để đi đến cung điện hoàng gia để xem lính gác thay ca. Nếu bạn đi Anh hoặc là những nước vẫn còn chế độ Hoàng Gia, thì bạn có thể xem qua cách họ chào nhau và thay phiên canh gác cung điện, trông ngồ ngộ và hơi tếu. 
Quang cảnh khung điện
Tình cờ được xem cảnh mấy chú lính canh đổi ca, mình thiệt tình không thể không tủm tỉm cười trong khi mấy chú đang nghiêm túc làm việc, nhưng mình không phải là người duy nhất cười đâu nha, ai cũng thích thú hết đó!

Sau khi xem thì mình tản bộ xuống núi bằng con đường khác, để ngắm toàn bộ Monaco từ trên cao và chưa bao giờ mình thấy một thành phố biển đẹp và hào nhoáng đến vậy. Có thể nói làm người khác nín thở khi nhìn thấy! Tin hông? Hông tin thì coi hình đi :P


Ngắm ngẩn ngơ khá lâu, mình lại tiếp tục lên xe buýt và đi đến điểm cuối cùng.


Tadaa xin giới thiệu trung tâm của bài bạc thế giới Monte Carlo haha! Lúc mới tới mình cảm thấy bị thất vọng vì độ sang chảnh của Monte Carlo, nó không giống trong tưởng tượng. Kiến trúc xưa giống như những toà nhà chung quanh, mình chỉ biết nó là sòng bài Monte Carlo vì rất nhiều xe sang đậu, và hầu như tất cả du khách trong thành phố này đang ở đó. Mình có bước thử vào và hầu hết mọi người đều chăm chú tìm vận may cho bản thân, một số khác thì ngồi uống cafe và ngắm nhìn những bậc quý tộc đi xe sang vào đánh bài. Mình đoán thôi, nhưng cũng có kha khá anh chàng và cô nàng đi tìm đại gia cho chính mình, họ mặc những bộ đồ sang và đẹp nhất, tuy nhiên mình không thấy toát ra vẻ thanh thoát và luôn nhướng mắt dõi theo đại gia bước ra từ những chiếc xe đắt tiền nhất!

Và đương nhiên không thể thiếu đủ loại siêu xe mắc nhứt thế giới tập trung ở đây. Mình chụp rất nhiều vì lúc trước khá mê xe, hơi rung do mấy ảnh rồ ga ọt ọt haha.


Thích nhất xe này vì 4 anh trên xe siêu đẹp trai =)) 
Mình dành thời gian nhiều nhất cho địa điểm cuối này, cũng mất 10 euro để biết mình không may mắn lắm, mua thêm cây kem để an ủi rồi cùng gia đình tản bộ xuống lại trạm xe lửa để trở về Nice. Monaco trong một ngày dù ngắn nhưng đủ để mình có thể nhớ hoài, và đến tận hôm nay, sau 2 năm rồi mình vẫn còn nhớ, và có thể viết ra kỉ niệm mình đã có với thành phố này.

Dù vậy, trải nghiệm này chắc chỉ có một lần vì mình không nghĩ sẽ có cơ hội trở lại. Có thể khi đã là 1 triệu phú đô la, mình sẽ chuyển qua Monaco sống để không phải trả thuế nữa :P.

Love,

© Wandering Orchid
Maira Gall